Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017


- Nhìn kìa! Đó phải chăng là thiên tài đa năng Đình Phong sao?
- Phải rồi a... Không ngờ trên đời lại tồn tại người vừa có tài vừa có sắc hoàn hảo như anh ấy!
Nữa và nhiều nữa những lời hoa bướm tôn sùng người đàn ông đang lặng lẽ đứng bên hồ, ánh nhìn xa xăm ngút tận chân trời. Lòng mến mộ mà tự hỏi anh đang suy nghĩ gì và đăm chiêu đến vậy...
Cơ mà khi biết được chân tướng sự thật, ắt sẽ khiến nhiều người phải ngã ngửa
- Đói vãi...
Vừa dứt lời Đình Phong đã ngã lộn xuống đất cư nhiên xỉu tại trận khiến con phố bỗng chốc nhốn nháo cả lên.
---
- Thật là, ít nhất cậu cũng phải ăn đầy đủ chứ? Thể chất cậu vốn yếu, dễ bị ngất thế mà chả có chút quan tâm nào tới bản thân thế hả?
Một người thiếu nữ rất đẹp đi đến bên cậu trai trẻ đang lặt lưỡi trên cái Sofa, xem chừng anh bạn chỉ có thể hồi phục sức khi một miếng bánh mì được nhét vào miệng cậu. Chóp chép miếng bánh mì cậu chậm rãi lên tiếng...
- Người ta đang bận chính là không thích phải lết vào bếp.
- Chứ không phải vì cái bếp đã bị cậu phá đến không còn gì để phá rồi hay sao?
Cô gái lên tiếng đồng thời giáng một đòn đau điếng lên đầu cậu trai trẻ rồi quay sang nhìn cái bếp mà lòng  đau não ruột. Còn thủ phạm thì ngang nhiên ngồi ghế cắn môi ... vì đói. Phải chăng không ăn lâu ngày mà cậu quên cả cảm giác đau rồi?
- Mà kế hoạch tới là gì thế?
Cô gái chừng trên 30 tuổi lên tiếng, mắt đảo một vòng quanh nhà, ngoại trừ cái bếp thì mọi thứ đều rất ngăn nắp nhưng bù lại rất là bụi bặm. Mà cũng phải hắn là động vật " ký sinh" trong phòng mà -_-.
Nhắc đến vấn đề này, bộ mặt than kia mới có thêm chút sắc, đôi mắt đen như bừng sáng, hắn nhếch mép cười:
- Một nghiên cứu có thể làm thay đổi toàn diện bộ mặt trái đất!
- Oh, hoành tráng quá nhỉ!
Cô ậm ừ rồi với lấy cái túi thẳng cửa mà tiến, không phải vì cô thấy việc anh nói là nhảm nhỉ, mà chính là vì anh là thiên tài nên cô chỉ thấy là anh cần có không gian riêng.
Đình Phong - Thiên tài đa năng, từ khi lên 10 đã thông thạo nhiều lĩnh vực: Ẩm thực, hội họa, khoa học,... chỉ như muỗi với anh chàng. Khi lên 13 tuổi đã dễ dàng thu cho mình giải Noben nghiên cứu khoa học - kĩ thuật, phần thường mà không biết bao kẻ ngày đêm có mơ cũng không dám nghĩ có thể đạt được nó vậy mà, nó được trao cho Đình Phong dễ dàng như kiểu anh sinh ra chính là để có trong tay giải thưởng này vậy
Đứa nhóc ngày nào còn ngây ngốc chạy theo khối kiến thức đồ sộ nay đã lớn khôn, 30 tuổi mà chưa có lấy... một mối tình vắt vai dù vẻ ngoại đạt điểm tuyệt đối. Chắc là do độ thần kinh trong anh cũng đồng biến với sự phát triển của cơ thể chăng?
Anh lặng lẽ ngồi gặm nhấm cái bánh cho đến khi nó được nuốt trọn vào bụng thì mới ngồi dậy, mò xuống tầng hầm nơi có căn phòng chính là căn cứ bí mật yêu thích của anh. 
Trong căn phòng, là sự hỗn độn của hóa chất và máy móc, nó lộn xộn và xặc mùi nhựa, hóa chất và gỉ sét. Nhưng có vẻ như chủ nhân của căn phòng lại rất hài lòng với điều đó.
- Chít chít
Con chuột bạch lên tiếng, âm thanh dễ thương lẫn lộn trong tiếng hóa chất sôi sục vẫn đủ sức thu hút sự chú ý của Đình Phong, đó là con chuột mà anh sẽ sử dụng trong nghiên cứu sắp tới. Mà... quên không nói, anh không phải là một nhà khoa học điên lên mọi người cứ tin là nghiên cứu của anh không có ý định làm tổn thương bất kì sinh vật nào. Ít nhất là nếu không xảy ra sai sót nào
Nghiên cứu anh muốn hướng đến là phát triển không gian , giúp anh có thể dịch chuyển được nhiều thứ. Việc này có tầm quyết định rất lớn, mấy bữa qua anh đã thành công trong việc nghiên cứu, thành công dịch chuyển đồ vật từ nơi này đến nơi khác, chỉ là chưa sử dụng với sinh vật sống mà thôi. Và bây giờ chính là thời khắc quyết định, 1 bước đệm cho cuộc minh tân thế giới. Lôi con chuột ra khỏi lồng, anh đặt một cái bát sứ lên con chuột, tạm nhốt nó tên bàn để cài đặt lại thông số trên máy, nhưng có 1 điều anh không thể ngờ là con chuột đã thoát khỏi cái bát và... nhiệt tình tấn công anh.
Thân hình nhỏ bé dễ dàng len lỏi qua lớp vải trên người Đình Phong động chạm đến mọi yếu điểm trên người cậu khiến Đình Phong khổ sở... cười lăn lộn trên sàn. Chỉ là cậu không thể ngờ, trong cuộc chiến khốc liệt đó Đình Phong đã vô tình để cơ thể sô vào bàn. Chiếc bàn rung lắc mạnh khiến lo hóa chất trong thí nghiệm đổ  ập khỏi giá, dòng hóa chất sặc màu chảy thành dòng trên bàn, nhỏ xuống đất và dính ngay mạch điện, khiến mạch điện bị chập mà ngắt cái rụp, chiếc quạt mini cắm vào ổ cũng theo đó tắt luôn. Mất đi gió cản, ngọn lửa đang đun nóng bình hỗn hợp bùng cháy to hơn.
Bị thay đổi nhiệt độ bất ngờ, dung dịch trong ống sôi sục và tạo kết tủa màu bạc sục ra khỏi ống, lan đến cánh cổng không gian, vài giây sau thành phần giống bông đông cứng, làm tắc nghẽn một mạch trong hệ thống thiết lập cổng, không gian trong cánh cửa biến động, hút thành một dòng xoáy đi sâu xuống, mọi thứ xung quanh cũng bị lực hút đấy hút vào.
Chỉ đến lúc này Đình Phong mới nhận ra biến cố bất ngờ này, có điểu bản thân chưa kịp khắc phục lỗi đã bị không gian biến dị đó hút trọn. Khiến anh bất ngờ chỉ kịp thốt ra một cậu... chửi thề.
----
Đình Phong mệt mỏi tỉnh giấc, đập vào mắt cậu là hàng chục con mắt đang nhìn không chớp mắt chiếu thẳng vào cậu. Toàn là những khuôn mặt lạ hoắc, khung cảnh phía sau chính là bầu trời....
Có lẽ nào....
Không gian lỗi đó hút mạnh đến nỗi cái trần nhà anh bay luôn rồi?
Đình Phong há hốc mồm, bật dậy làm kinh động đến mọi người xung quanh, mặc kệ họ anh chỉ kịp hét lên một tiếng rồi lại bất tỉnh nhân sự vì quá mệt:
- Đói vãi nồi...
( Oh hóa ra đó là cái cậu quan tâm sao?)
---
Đình Phong lần nữa tỉnh, đập vào mắt cậu lần này là một trần nhà bằng đất.. Hay thật giờ thành trần nhà đất luôn? Bộ anh bị đem đi hạ huyệt rồi à?
Thật là bất ngờ...
- Cậu tỉnh rồi à?
Hay thật, chắc là  thần chết đến đón anh chăng?
Đình Phong di chuyển con người về phía phát ra tiếng động. Là một cô gái nhỏ, tuổi chừng 19, mái tóc màu đỏ rực và khuôn mặt dễ thương kháu khỉnh, cô nàng bưng trên tay một bát chứa hỗn hợp... đặc sệt màu tím đục...Thôi xong thấy cái màu này là xác định là độc chắc luôn.
Anh chắc mẩm trong đầu, chỉ là không ngờ bản thân đã chết mà thần chết cũng chả muồn hiền với anh một lần.
- Nè đây là cháo giải cảm, cậu uống tạm cho đỡ đói.
À ăn xong là no trường tồn luôn nhỉ? No khỏi phải dậy luôn. haha...
- Nè biểu cảm vậy là sao chứ hả? Có phải là cậu đang chê tôi không?
- Nào có, được chết không phải làm ma đói chính là vinh hạnh phúc đức lớn nhất của tôi đấy.
Mà giờ mới để ý, trang phục của cô này có phải là mốt mới không vậy. Một bộ đồ phù thủy cách tân sao? Nhìn thế nào thì cái màu hường phấn này đúng là vẫn không thể nào nuốt nổi. Thời trang dạo này biến động quá... 
À không chỉ trang phục mà cả ngôi nhà cũng kì quái không kém, xem ra thế giời này còn quá nhiều thứ khiến anh không thể tin được. Tự trấn an bản thân, thì một mùi hương vô cùng hôi thối đã xốc vào mũi khiến Đình Phong theo phản xạ mà lùi xa vạn dặm...
Quá đà đến mức vận động khả năng điền kinh thiên bẩm mà cao chạy xa bay, bỏ lại cô gái bưng bát cháo không người dùng.
---
- Đây là đâu???
Đình Phong loạng choạng từng bước, anh hình như vì thông minh quá mà giờ dây thần kinh cũng rơi vào trạng thái bất ổn rồi hay sao? Cứ đà này chắc anh rơi vào trạng thái " Who am i" mất -_-
- Xin lỗi cho tôi hỏi, đây là đâu?
Anh cố bắt truyện với một người đi đường, một kẻ cũng kì dị không kém những thứ anh đang thấy.
- Nhìn cậu có vẻ không ổn? Đây là Ảo mộng chứ đâu?
....
Ảo là cuộc sống ảo, mộng là mơ gộp lại là cuộc sống ảo trong mơ đúng không? Oh hóa ra là vậy, thảo nào...
- Phụt!
Một vài cậng tóc trên đầu anh không hẹn mà cháy xém khiến anh chưa kịp hoàn thiện cái thở phào mà miệng đã đơ tại gọng
- Wtf???
Đó là cụm từ duy nhất còn xót lại trong đầu anh...
Ah, tóc bị cháy rồi. Quay ra nhìn thủ phạm đang ríu rít xin lỗi. Thôi không sao, đằng nào bản thân cũng chỉ đang mơ...
- Bốp!
Đình Phong lộn một vòng trên không và yên bình ôm hôn mặt đất, một cú úp sọt thẳng mặt từ 1 quả bóng, đầy đau điếng.
- Mơ mà, có cần trân thực đến vậy không?
Rồi bất tỉnh nhân sự một lẫn nữa.
Chả lẽ lý do anh đến với giấc mộng này là để bị hành cho ra bã hay sao?
---
- Thế giới này là Ảo Mộng, nơi sức mạnh siêu nhiên toàn quyền quyết định cuộc sống này, một đứa trẻ khi lên 3 nó sẽ được quyền chọn cho mình một sức mạnh để sau này làm cơ sở để thi triển và phát triển nó... 
Sau một số biến cố, Đình Phong đã tìm được một người sẵn sàng giải thích cho anh một cách cặn kẽ về thế giới này, tuy nhiên không ngờ sau khi nghe xong anh lại phải đối diện với sự thật đau lòng...
Anh bị thần chối bỏ, đồng nghĩa với việc anh sẽ không có năng lực siêu nhiên nào cả....
Xuyên không thú vị thật đấy nhưng một bước đáp anh từ định cao xuống làm hạ tiện thế này thì thật quá ác đi...
Thật sự thì tôi đã làm gì nên tội???

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Động Lang Thang - Blogger Templates - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -