Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017


Chỉ mới một ngày, danh tiếng của Đình Phong tưởng chừng đã vanh danh thiên hạ, đi đến đâu anh đều bị người ta xỉa xói, khinh miệt. Mà cũng phải con số 0 của anh hiện lên như ép họ phải nhìn mà. Thật không dám tin một thiên tài như anh lại phải chịu nhục nhã đến vậy.
Sau khi tìm hiểu, anh đã phát hiện ra mọi thứ về anh chính là không tồn tại ở thế giới này, vị thần kia không phải là từ chối anh mà là vì ông không xác định được cơ chế sinh học của anh, thành ra không thể giúp gì cho anh cả. Nhưng giờ có giải thích con số không trên đầu là do năng lực không xác định thì cũng chả ai tin. Với họ, càng giải thích thì chỉ như anh đang biện minh cho sự kém cỏi của mình mà thôi. Thật không ngờ có ngày anh lại phải chịu bất lực thế này.
Có lẽ lúc này Đình Phong của chúng ta đang buồn lắm:
- Ôi đói vãi!!
...
À mà thôi quên những gì tôi đang nói đi, người thường chúng ta đâu thể điên như thiên tài mà hiểu họ được. Vậy ra thứ khiến cho khuôn mặt đẹp đẽ kia phải buồn lại chính là do anh đang đói. Mà cũng phải từ khi ăn cái bánh mì của Ngoan đến giờ cũng đã qua gần 2 ngày, không đói thì đúng là anh chả phải người.
Nhưng sẽ chả ai muốn cho một phế vật như anh ăn đâu, họ khinh anh còn chưa hết mà.
Số anh đúng là khổ.
- Nè chàng trai, cậu có vẻ rất tự hào về con số của mình nhỉ?
Một người đàn ông bí ẩn chùm kín người bằng một cái áo choàng đen, đứng thù lù một góc mà dọa người.
- Biến thái!! -_-
- TA KHÔNG PHẢI BIẾN THÁI CHỈ LÀ TA THÍCH CÁCH MẶC NÀY VÌ NÓ THOẢI MÁI THÔI NHÁ~!!
-... Mà thôi, nói thật tôi không biết ông thấy cái gì mà nói tôi tự hào về cái con số 0 này, mà ông có cách nào giúp tôi ẩn cái con số này không?
Đình Phong đã cạn kiệt calo rồi, sức đâu mà cãi nhau nổi với ông già này chứ. Điều cậu cần làm là tìm cách ẩn cái số này đi để còn kiếm cái gì đó bỏ bụng nữa. Không là cậu tèo cho xem!
- Tất nhiên là có, không ta gọi cậu lại làm cái l** m** gì.
- Sặc... già mà tục thế?
Đình Phong muốn phụt cả nước miếng, khi nghe câu trả lời của ông, xem ra ông ta đã có cả một thời trẻ trâu huy hoàng đấy nhỉ, vì nó ngấm đến tận lúc già cơ mà.
- Thôi, không nhiều lời, thấy cậu có vẻ tội nên ta muốn giúp thôi! Thấy cái con số trên đầu là đủ hiểu cậu chả có một năng lực gì rồi.
Phép thuật thì ta không có, nhưng sex toy thì ta có cả xô, có tin ta thông nát a** ông để mai khỏi mất công ngồi dậy không?
Nghĩ vậy thôi chứ Đình Phong ngoan lắm, dỏng tai nghe lọt từng từ của ông lão.
- Cách đây 2 dặm, có một người tên là Ngưu Lão, ông ta có thể giúp cậu. Ông ta được thần trao tặng phép đa năng, đã luyện đến tận tu vi trên 1,5 vạn, chỉ có ông ta mới có thể giúp cậu. Vì người có phép như ông ta ở đây chỉ có đến tu vi 50 ngàn là cao nhất, với sức mạnh đó thì chỉ giúp cậu trị thương hay cái gì đơn giản thôi. Thậm chí ông ta còn có thể cải tử hoàn sinh, nhưng cậu nên tránh ước điều này vì cái giá là vô cùng đắt đấy.
- Cám ơn, dù sao tôi cũng chả có ai sắp chết cả, nên tôi sẽ không ước điều đó đâu.
Nói rồi Đình Phong vội vã lên đường ( bằng cách lén nhảy lên một cái xe nào đó ) Ông lão với áo choàng đen lặng lẽ theo dõi mà muốn cạn lời với cậu. Cơ mà sau đó ông quay đi, miệng cười nhếch mép:
- Đó là nếu cậu có thể gặp ông già đó!
---
Rất nhanh, chỉ không quá 30p Đình Phong đã thuận lợi đến nhà ở của Ngưu Lão, chả khó khăn gì để tìm gặp nhà người nổi tiếng, nhìn đám đông đang đứng kín cửa là đủ hiểu ông ta tài năng đến đâu. Chợt một người đi ra, là một người phụ nữ diện đồ đen, cùng cái khăn ren che mặt, chỉ để lộ ra mái tóc rất mượt màu đen bóng được cột đuôi ngựa gọn gàng, cùng đôi mắt rất lạnh và sắc sảo chỉ có điều là nó có lòng màu trắng ngà, nhìn qua là cứ tưởng không có lòng. Cơ mà không thể phủ nhận cô nàng này có vẻ rất đẹp.
Cô ta ngạo nghễ đứng trước cửa, thấy cô ta, mọi người ngưng láo loạn mà lùi lại, sau đó lại nhốn nhao giơ lên chiến lợi phẩm trong tay, từ ngọc ngà, châu báu cho đến trái cây, hoa quả... tất cả tạo nên một không khí vô cùng lộn xộn. 
Cô gái lớn tiếng, thanh âm rất sắc phá tan bầu không khí xung quanh:
- Mọi người nghe rõ, hôm nay Ngưu Lão chỉ tiếp đầu bếp. Kẻ làm ra món ăn có thể khiến Ngưu Lão thích mới được tiếp thị.
Mọi người thở dài một tiếng, kẻ không phải đầu bếp thì mặt sầu mà dời đi, còn mấy tên đầu bếp đứng đó mà nhìn chúng mỉa mai, chắc mẩm trong lòng chính họ sẽ là kẻ được tiếp thị ngày hôm nay.
Đầu bếp được mời vào, chúng vô cùng tự tin. Xem dáng điệu thì có vẻ đang nghĩ đến yêu cầu của bản thân đến lão ta, vì nói thật thì ông ta đã xứng làm tay sai của thần rồi.
( Tay sai của thần - là chức vụ do chính con người đề ra để chỉ những kẻ có sức mạnh bá thiên. Tu vi phải trên ít nhất 1 vạn năm, chia làm 5 bộ: Bề dưới của tay sai - tay sai của thần- Bề tôi của thần - Thân cận của thần- Hậu duệ của thần.  Chung quy tất cả đều làm được nhiều phép lên người khác, cả lợi và hại. Không tính đến việc sử dụng phép thuật để làm thương sinh vật. Nó gần giống kiểu thực hiện yêu cầu của thần, tùy từng cấp độ mà tên này có thể làm được những gì. Và đương nhiên hậu duệ của thần có thể phá hủy cả một vương quốc đây nhân tài nếu họ được yêu cầu hoặc chỉ đơn giản là họ thích)
Đầu bếp à? Thật may mắn, đó cũng là một tài năng trong vô vàn tài năng của anh. Với khối kiến thức đồ sộ, Đình Phong không tin mình có thể thua cuộc. Trừ khi có sự can thiệp của thần... chắc vậy!
Đình Phong cũng rất nhanh mà tiến vào thì chợt bị nữ nhân kia chặn lại. Cô ta gắt:
- Tiện nhân, thân là phế vật mà cũng đòi vào sao? Phải chăng là ngươi mới ăn phải gan hùm?
Không phải chứ, đến ở đây còn để ý việc anh là phế vật sao?
Nhưng mơ hả? Giờ anh càng có lý do để đến gặp ông Ngưu Lão này.
- Xin lỗi, nhưng không phải là cho phép đầu bếp vào sao?
Nữ nhân nhìn ngang dọc người Đình Phong, mắt chợt lóe ra một luồng sáng màu vàng, cử chỉ như đang kiểm tra gì đó. Khiến Đình Phong bất giác lấy tay che ngực, không phải vì anh đẹp quá mà giờ đến nữ nhân mới gặp cũng muốn "xơi tái" anh đấy chứ.  Thấy biệu hiện của anh, nữ nhân thoáng đỏ mặt mà quát:
- Bỉ ổi, ngươi đang nghĩ gì trong đầu vậy hả? Ta chỉ đang soi thanh trấn của ngươi mà thôi.
( Thanh trấn - gần giống như thông tin cá nhân )
- Ngươi không những là phế vật bị thần chối bỏ mà đến kĩ năng cũng chả có mà đòi vào sao? Lính đâu, tiễn hắn về!
- Khoan khoan, cô nói vậy là sao? Đừng có nhìn chằm chằm vào cái chỉ có cô - mới - biết mà suy bụng ta ra bụng người. Cô còn bằng chứng nào xác thực hơn để nói tôi không có năng lực nấu nướng.
- Nhiều lời, Thanh trấn luôn phản ánh rõ năng lực của một người, Thanh trấn của ngươi ngoại trừ cái tên và tu vi " hoàng tráng" thì kỹ năng, năng lực, tình trạng, công đức đều zero thì lấy cái gì để ngươi to mồm?
Thật không tin được, ta thật sự vô dụng đến vậy sao? Khoan có khi nào đến nấu nướng ta cũng không thể làm sao?
Không, phải thử mới biết được, cầu là ông thần không động đến kiến thức đồ sộ của mình ở kiếp trước ổng mà reset là tôi có chết cũng phải đào cây.
- Không thử không biết, Không bóc vỏ không biết củ ấu trắng ngần. Cho ta thử, không chết ngươi cũng chả chết ta. Lý gì lại cản ta, trừ khi ngươi thấy được tài năng của ta nhưng không muốn cứu chủ nhân nên ngăn cản ta?
Bị vu khống, nữ nhân nhăn cả mày định quát lên thì một tiếng của ai đó rất lớn vang lên:
- Ngọa Nhi, con đang làm gì với khách vậy hả?
Ngọa Nhi, ra là cái tên này là tên của cô ta. Cái tên đúng là một trời một vực với tên của bé Ngoan luôn. Mà khoan thế ra nãy giờ vẫn có tên đang theo dõi mọi truyện sao? 
- Co...Con thành thật xin lỗi Ngưu lão, nhưng xin thề trước sinh mạng này con thực tâm không có tồn tại suy nghĩ như tên tiện nhân này nói.
Ai là tiện nhận hả? Con gái gì mà mồm miệng sắc lẹm vậy trời.
- Còn không cho khách vào, để hắn vào làm. Yên tâm nếu hắn mà làm không thành ta sẽ từ nỗi oan ức của con mà phạt hắn thích đáng.
Nghe vậy, cô nàng Ngọa Nhi kia của vẻ rất hả dạ, tâm tình tốt thì liền quay sang nhìn hắn mà cười, nhường đường cho hắn đi vào. Hỏi thế gian, sao lại có một người nguy hiểm không lấy chút giả tạo nào như thế này chứ?...
Mà khoan, Đình Phong chưa kịp bước qua cửa mà đã đông cứng, nếu hắn nấu không đạt sẽ bị phạt? Mà phạt cái gì? Thử hỏi nãy giờ hắn động gì đến Ngọa Nhi của ông ta cái gì mà thù ta thế? Bộ điếc hay sao không nghe thấy nãy giờ cô ta xúc phạm anh đến mức nào?
Bất công, thật quá bất công.
- Vậy nếu tôi thành công khiến ông ăn như chết đói thì tôi sẽ được gì?
- ... Chả phải là ta sẽ ban cho ngươi một điều ước sao?
- Vậy chả phải quá thiệt cho tôi rồi sao? Mấy đầu bếp khác như tôi không bị phạt mà giờ chỉ vì tư thù cá nhân mà ông muốn trách phạt tôi?
- Ta đâu nói ngươi không được phép về ngay lập tức?
- Oh, thật làm khó tôi quá, chỉ sợ khi tôi về rồi sẽ khó cho ông để tìm được 1 đầu bếp có thể khiến ông "hồi xuân" đấy.
- Người tự tin quá nhỉ?
Giọng Ngưu Lão có vẻ đã gắt hơn, xem ra ông ta bị chọc giận rồi.
- Được vậy ta sẽ tặng cho ngươi thêm 1 yêu cầu nếu người thành công, nhưng nếu không thì cứ sẵn sàng với hình phạt do đích thân ta đưa ra.
...
- Yêu cầu của tôi sẽ liên quan đến cô Ngọa Nhi này được chứ?
Đình Phong khích thêm, Ngọa Nhi phía sau nghe vậy mà bật người, tròng mắt hiện rõ từng tia giận dữ, thừa biết cô đang đang nghĩ đến gì, Ngưu Lão im lặng hồi lâu, cuối cùng ông ta lên tiếng. Đình Phong cười khẩy đi vào trong:
- Được!
Nào giờ thì xem anh có thể làm được những gì.
---
Quả là kẻ giàu có khác, cái bếp to phạc và đồ sộ như một căn nhà lớn, với khối nguyên liệu vô cùng phong phú, đa dạng. Ít nhất là mấy nguyên liệu này đều giống với nguyên liệu ở thế giới của hắn. Chứ không kiểu này anh chỉ có gặm hết đống nguyên liệu này mới mong làm được một món. 
Vào trong bếp, không khí bỗng thay đổi hẳn khi anh xuất hiện. Tất cả đều bị con số 0 trên đầu anh làm cho chú ý.
Tại sao một tên phế vật lại ở đây?
Đó là câu hỏi hiện lên trong đầu tất cả những kẻ trong đây. Nhưng sau đó họ cũng chỉ cười khẩy một cái rồi tiếp tục làm, vì họ dám chắc, hắn ở đây cũng chả làm nên trò trống gì, điều họ quan tâm lúc này là các đối thủ khác kìa. Đình Phong thấy vậy bĩu môi. Đừng thấy anh đây không có tu vi mà khinh người nhá.
Đình Phong lượn một vòng quanh đống nguyên liệu. Cái tên người giàu này chắc chắn là ngày nào cũng được ăn sơn hảo hải vị, nay mất hứng ăn 100% là do ăn quá giới hạn cho phép, ăn vô tội vạ. Vừa nghe giọng lão ồm ồm là biết ngay khối lượng cơ thể cũng phải lên tới 300 kí là ít.
Với loại ăn như heo thì thiết yếu cần có một gia vị giúp kích thích tính thèm ăn và điều hòa nồng độ dạ dày. Và đương nhiên, để làm được điều đó chính là vị chua.
Lại cãi đi, mỗi lần nghĩ đến chanh hỏi có ai là không nhỏ nước dãi nào?
Được rồi, nguyên liệu đã chọn xong, nhanh chóng nấu ... mà khoan. Đình Phong vơ ngay trái táo trên rỏ, cư nhiên gặm vào miệng. Cử chỉ này đương nhiên lọt vào mắt kẻ khác. Tất cả chúng chỉ nghĩ, hóa ra anh vào đây đơn giản chỉ là ăn mày ăn vụng vài miếng lót dạ chứ chả có tài cán gì. Cơ mà kệ họ, có thực mới vực được đạo. Ăn no trước đã rồi cái gì đến nó sẽ đến.
Đình Phong đặt phịch cà rốt lên thớt, miết con dao qua đá mài rồi liền tay gọt củ cà rốt, kỹ năng hết sức điêu nghệ khiến kẻ khác nhìn vào cũng ngạc nhiên. À thì họ cũng làm được chỉ là không dám tin một kẻ chỉ muốn vào đây ăn vụng lại có tay nghề ngang họ.
Chưa hoàn món mà mùi thơm đã nức lên đến mũi, khiến căn bếp tức thì bị át hoàn toàn bởi mùi thơm của phi hành, thịt lợn rang... khiến mấy tên trong bếp không dấu nổi thèm thuồng mà nuốt nước bọt cái ực. Chính là hành động và sức hấp dẫn đó đã khiến một vài tên bên trong thấy khó chịu, nhân lúc Đình Phong đi lấy thêm nguyên liệu thiếu, một tên lặng lẽ đi đến vơ đại lọ súp mà sóc liền tay đổ thành một núi trên món cơm rang. Vội vàng khuấy thức ăn để che đi bằng chứng rồi lại lặng lẽ về chỗ. Cười khì khì với đồng loại chờ kịch hay sắp đến. Chỉ tiếc là chúng không để ý Đình Phong từ xa cũng  đang cười lại  với chúng.
---
Các món ăn được dâng lên, Đình Phóng đứng từ xa gặm miếng bánh mì vừa kiếm được trong bếp, nheo mắt nhìn Ngưu Lão quả nhiên như những gì cậu đoán, ông ta đúng là lợn dưới dạng người, một núi thịt di động. Có điều dù bao nhiêu hải sản sơn hào đưa ra trước mặt, khuôn mặt của ông ta chỉ trông như sắp nôn đến nơi.
- Loại, người tiếp theo!
Ngọa Nhi tức tốc lên tiếng, thấy biểu hiện của Lão Ngưu làm cô ta lo lắng, tức giận vì chả có ai làm vừa lòng lão ngưu, chợt mắt cô chạm vào cơ thể anh tuấn của Đình Phong đang lặng lẽ theo dõi, nhớ đến sự việc trước cửa, cô thoáng đỏ mặt mà tức.
- Ai thèm lấy hắn chứ... mặc dù... mặc dù hắn cũng khá đẹp trai đi.
Tiếc là biểu hiện của cô không bị Đình Phong trông thấy, mọi chú ý của anh đã đổ dồn vào 2 món ăn của hai tên vừa đã làm một vài hành động sai trái với anh. 
Oh chúng cũng khá đấy, món ăn trông rất ngon mắt đi, chỉ tiếc là nó vẫn chỉ là phế phẩm trong mắt lão Ngưu kia.
Đến lượt anh, Đình Phong cẩn thận bưng nguyên hẳn thùng cơm rang, khiền toàn bộ mọi người trố mắt. Gì chứ, sao lại làm nhiều đến vậy? Hắn nghĩ món ăn của hắn sẽ được lão Ngưu ưng mắt sao? Thật tùy tiện. Đúng là phế vật thì vẫn chỉ là phế vật.
" Ê suy nghĩ của mấy người hiện rõ trên mặt rồi kìa " - Đình Phong nghĩ
Và quả nhiên, lão Ngưu ban vửa chả ưa gì hắn giờ nhìn thấy món hắn bưng lên lại càng chẳng ưng, thấy cái nồi toàn cơm rang tẻ nhạt nhìn chỉ muốn phát ốm. Lão Ngưu phẩy tay, hiểu ý Ngọa Nhi lên tiếng nhưng chưa dứt câu đã bị Đình Phong chặn lời:
- Khoan đã, ông thậm chí còn chưa ăn lấy một miếng, đừng có từ chối dễ dàng vậy!
Lão Ngưu vốn không để Đình Phong vào mắt:
- Thưởng thức đi rồi cho tôi biết nó tệ đến mức nào, chỉ sợ sau khi ăn không chỉ mỗi cái thùng kia đâu, mà có khi ông còn van tôi làm thêm đấy!
- Hỗn láo!
Ngọa Nhi quát lên, người gần như đã muốn lao lên tát vào mặt Đình Phong 1 cái. Những kẻ bên dưới thì mỉa mai sự tự tin vô lý của anh, còn 2 kẻ kia thì cười khúc khích, kể cả đó có là thật thì điều đó chỉ xảy ra nếu không có sự nhúng tay của 2 bổn vương đây a.
Lão Ngưu nhếch mép cười, được ông sẽ ăn. Nhưng chính là để chê hắn đến khi hắn không thế ngóc đầu dậy.
Đình Phong múc một ít cơm rang vào đĩa, đưa người hầu bưng lên cho lão Ngưu, lão Ngưu xúc một thìa không do dự mà đút vào miệng. 1 muỗng, rồi một muỗng nữa, tiếp đến muỗng tiếp theo, trong sự ngạc nhiên của toàn bộ người trong phòng. Lão Ngưu xúc càng lúc càng nhanh đến nửa chừng thì ông vất muỗng cầm nguyên tô mà ăn, thoắt cái bát tô đã chả còn gì trong đó. Lão nhìn bát tô, đang định xin thêm bát nữa thì bị ánh nhìn đắc thắng của Đình Phong làm chột dạ. Lão run tay, mắt nhìn cái tô cơm rang mà không dấu nổi thèm thuồng.
Thật nhục nhã.
Nhưng cái bụng đã đánh thắng lý trí, Lão Ngưu chìa tay, giọng ồm ồm:
- Bát nữa...
Đình Phong cười, vậy là món " Cơm rang ô mai" của anh đã thành công mĩ mãn. Nhường chỗ cho người hầu bưng thùng cơm, Đình Phong như phát ánh hào quang của chiến thắng trước mặt bao kẻ, hai tên kia không tin vào mắt mình hét lên:
- Không thể nào rõ dàng ta đã bỏ rất nhiều muối vào trong đó rồi mà!
Đình Phong nhìn hai tên đó, mỉm cười:
- Quên ta không nói cho các người biết, ta có sở thích nêm gia vị lúc món ăn gần chín. Nên... phải cám ơn các ngươi đã giúp ta nêm món !
Chúng tức đến cứng họng, chợt Ngọa Nhi lên tiếng:
- Không thể, món cơm rang của ngươi chả phải rất bình thường, sao có thể khiến Lão Ngưu ăn nhiều đến vậy, chả lẽ ngươi đã bỏ bùa vào đó?
- Tào lao, ta đến sử dụng phép thuật còn không thể, sao có thể dùng bùa chú. Thứ ta cho đơn giản là ô mai, vị chua có nó là đủ khiến Lão Ngưu chết thèm rồi.
Sau nhiều ngày không ăn, Lão Ngưu cuối cùng cũng ăn được một bữa no nê, mọi buồn bực cũng theo đó tiêu hóa trong dạ dày, nhớ đến yêu cầu của hắn. Lão thấy cũng không tệ nếu phải gả Ngọa Nhi cho thằng nhóc này nếu không phải vì cô bé thì lão cũng không ghét bỏ gì thằng nhóc.
- Thôi được rồi, Ngọa Nhi con đi chuẩn bị đi!
- Không, chủ nhân!
Ngọa Nhi lên tiếng, cô không bằng lòng lấy:
- Thần không muốn lấy hắn... Tiểu nữ van ngài...
- Này này, ai nói là tôi muốn lấy cô chứ?
Đình Phong lên tiếng, cái gì, được lấy Ngọa Nhi mà lại từ chối sao? Ngọa Nhi vốn nổi tiếng nức đó gần xa là thiếu nữ có sắc đẹp hoa nhường nguyệt thẹn. Ấy mà lại có kẻ từ chối lấy cô sao?
- Tôi chỉ muốn Ngọa Nhi xin lỗi tôi một tiếng thôi! 
Đình Phong nhún vai, gái đẹp thì thích đấy, nhưng ép cưới là khái niệm không tồn tại trong từ điển của anh.
Ngọa Nhi nhìn Đình Phong mà mở to mắt, hắn thực sự không muốn lấy cô sao?... Không phải cô thất vọng gì đâu... Ah... chết tiệt!
- Tôi xin lỗi.
---
- Được rồi, giờ trừ khi cậu bị người ta tra thanh trấn thì không ai biết được tu vi 00 đâu, ta cũng thêm kỹ năng nấu nướng 100 điểm cho cậu rồi.
- Bộ không thể ẩn luôn tu vi trong thanh trấn sao?
- Không thể, vì cơ chế sinh học của cậu rất lạ, dấu được tu vi hiện trên đầu là ta đã cố hết sức rồi. Nên xin lỗi, giờ ngươi chỉ có thể tự rèn các kĩ năng khác thôi. Dù không có ban phước của thần nhưng ta đã tặng kèm cho ngươi năng lực tự cập nhập kĩ năng rồi. Từ giờ mọi kỹ năng mới sẽ được cập nhập, hãy tập trung cố gắng nâng cao tu vi của chúng đi.
...
- Thôi dù sao cũng cám ơn ông!
Đình Phong ngồi dậy và dời đi, thế này cũng đủ hời rồi!

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Động Lang Thang - Blogger Templates - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -