Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017

P/s: Các phần sẽ được cập nhập vào chủ nhật, thứ 7 hàng tuần.
_______
- Ọc ọc!
Vâng chào tất cả mọi người, hôm nay lại gặp nhau nữa rồi. À cái tiếng vừa phát ra không phải của tôi đâu nga... mà là từ cái xác chết kia kìa.
Đã 1 ngày trôi qua, Đình Phong chưa có gì bỏ bụng, không phải vì cậu lười biếng kiếm tiền mà là vì ... cậu vừa bị cướp. Khi vừa làm được vài món qua việc săn bắn thật không ngờ lại bị ăn mày cướp mất, mà làm có phải dễ đâu, mất gần một ngày mới tìm được một con lợn rừng để xơi vậy mà...
Đúng là săn bắt mà không có đồ nghề thì đúng là thử thách, nhưng cũng may với kiến thức đồ sộ của bản thân mà cậu đã bắt được nó qua làm bẫy. Đồng thời cũng có thêm hẳn cái kỹ năng làm bẫy thủ công và nấu nướng nữa. Cơ mà nói thế nào thì sự thật vẫn là ... kỹ năng không no cái bụng.
Aizz mệt quá! Thật chả muốn đi săn. Phải chi lúc này có một bữa thịnh soạn để hồi sức thì tốt biết mấy, thiên tài như ta sao lúc nào cũng gặp phải cái cảnh hiểm nghèo như thế này chứ.
- Này cậu, trông cậu có vẻ đang đói, có muốn tôi đãi cậu một bữa không?
Một thanh niên đi đến, bắt truyện với cậu. Cậu bạn này có dáng vẻ khá là thời trang hay nói đúng hơn là có phong thái của bọn nhiều tiền. Mầy đồ nghề và trang thức gắn trên người là đủ hiểu. Cơ mà thế giới này tốt đến mức thấy hoạn nạn là bất kể người lạ cũng đến cứu giúp sao?
- Cám ơn, nhưng chúng ta quen nhau sao?
Đình Phong sau khi soi xét đối phương thì lên tiếng, mắt nheo lại tỏ ý nghi ngờ. Nếu là thế giới của anh thì dễ bị chuốc thuốc rồi đem đi mổ nội tạng sống lắm. Kế sách của bọn tàu khựa mà.
- Thôi nào, tôi chỉ là một quý tộc có sở thích giúp người thôi a!
Nói vậy càng đáng ngờ hơn đấy! Trên đời này mà có tồn tại sở thích đấy thì chắc quanh anh đã chả có kẻ đói khổ rét khổ.
Cơ mà, kệ, có cái ăn không tốt thì thôi lại còn làm giá. Chả lẽ anh lại kém cỏi đến mức bị chuốc thuốc cũng không biết sao.
.
.
.
À đó là cái anh đã nghĩ. Chỉ là không ngờ bản thân rất nhanh đã ở sau song sắt.
Trội ôi! Nhục vl ( TT ^ TT )
À thì có đâu ai ngờ chúng lại chuốc sau khi ăn anh được vài món. Mà mấy đó ngon hết sức nhá... nên.
Haha thôi dù sao cũng phải tìm cách thoát khỏi đây đã. 
Cạch.
Chiếc còng dễ dàng được mở ra. Thật không ngờ dị giới cũng có loại còng số 8 này. Lại còn bằng kim loại thép nữa. Nếu không phải là anh biết mẹo mở thì chắc cả đời phải gặm cái còng qua ngày quá. Còng số 8 chả là gì thì cái khóa chốt tuổi l** với anh. Thản nhiên mở cửa ra ngoài như đây là nhà, anh tham thú xung quanh. Kiến trúc đúng kiểu ma trận thời phong kiến, tường được xây bằng đá khối nên khỏi phải hỏi về độ dày của chúng, may có đèn đốt sáng chứ không mò ra khỏi đây cũng là cả một vẫn đề đấy.
" Bộp"
Hở hình như vừa dẵm phải cái gì đó thì phải.
" Xoạch"
Chưa dứt câu một mũi tên đã đi xoẹt một đường trước mắt và bắn vào tường ngã bất khả kháng xuống đất.
-Ah, hóa ra ở đây có cả bẫy!
Mà... ĐÓ ĐÂU PHẢI VẤN ĐỀ - CHẠYYYYYY !!!
Dứt lời, Đình Phong chạy thục mạng thoát khỏi trăm tên, vô tình lại vấp phải cái bẫy nữa - thục mạng chạy tiếp để thoát khỏi đá lăn. Chung quy là thục mạng và thục mạng...
Bắc thang lên hỏi ông trời, ông đem tôi đến đây là để đút cháo hành hay cho tôi cứu vớt đời vậy?. Ông trời cúi xuống ôn tồn: lảm nhảm nữa tao cho xét đánh làm bạn với mày. ... Thôi tôi chết đi cho rồi ( TT ^ TT ) Ông trời thật quá đáng a
---
Sau khi hoàn thành khóa huấn luyện điền kinh bất kháng từ Đình Phong lạc chân đến một căn phòng. Cẩn thận mở cửa, cậu kinh hoàng với những gì mình thấy.
Mấy cái bẫy cậu gặp phải không là gì với những gì cậu đang chứng kiến, người chết la lệt dưới sàn với thân xác chả còn nguyên vẹn. Còn kẻ sống thì bị nhét chung trong một khung sắt lớn đã gỉ sét. Thân thể cũng đầy vết thương. Máu tanh xốc mùi tỏa ngồn ngạt đến anh đứng ngoài còn thấy khó chịu vậy mà những người trong kia, vừa chịu đựng cơn đau từ vết thương cắn xé cơ thể yếu ớt, lại phải chịu sự hành hạ của mùi ôi thối, tanh nồng. Ai? Ai là kẻ đã đối xử với những người này còn hơn cả súc vật như thế? 
Đình Phong không ngần ngại đi vào, Anh tiến thẳng đến mấy người trong khung sắt. Thấy có người đến họ co rúm người, cả trai lẫn gái đều trong tình trạng lõa thể, vết thưởng của họ nhẹ thì bị lở loát, phân hủy, nặng thì mất cái này tàn cái kia. Ghê tởm không hết.
Thật không ngờ cậu lại phải chứng kiến cảnh chính đồng loại của mình phải chịu sự hành hạ độc ác không kém gì bọn phát xít, tàu khựa.
- Mọi người đừng sợ tôi đến là cứu mọi người.
"Nói vậy chứ thật ra là cậu bị bắt đến đây thôi " mà ai lại nói như vậy. Nhục chết đi được -_-!
Nghe anh nói vậy, mắt họ như tìm được ánh sáng. Cố với về phía cậu nhưng vừa cử động cơn đau liền rức lên khiến họ gần như muốn ré lên thảm thiết. Đình Phong thấy họ như vậy mà lòng đau như cắt. Vội vàng mở khỏa, cậu vừa đỡ người ta ra ngoài, vừa gặng hỏi về kẻ chủ mưu.
Một người đàn ông trông có vẻ là tầm 40 tuổi, kẻ ít thương tích nhất và cũng là kẻ còn sức nhất lên tiếng nói:
- Tất cả là do 1 tổ chức tự xưng mình là " Hậu duệ của thần". Như cậu thấy đây chỉ là một căn cứ rất nhỏ của chúng. Hiện mấy tên canh gác cũng chỉ vừa mới đi ra ngoài thì cậu vào ( Uây, huên voãi). Chúng nói bản thân có xứ mạng phải tiêu hủy những phiên bản lỗi để giữ thanh danh cho thần.
Nói vậy là ở đây toàn là những người có tu vi thấp sao?
Anh không có phép thuật muốn nhìn thấy thanh trấn của người khác thì cần có dụng cụ hỗ trợ, mà cậu nghèo chả mua nổi. Mà thật không thể tin được bọn " hậu duệ của thần" lại có thể làm những việc này. Làm gì có vị thần nào lại chối bỏ người dân của họ chứ ( à cậu là ngoại lệ nên bỏ qua đi ). Bọn này chính là lợi dụng địa vị nên mới dám làm càn, cơ mà không biết có phải là bọn ô hợp làm hay là do kẻ có tu vi ngang hậu duệ của thần làm không? Có thế nào thì chúng cũng cần bị trừng trị chỉ có điều với sức mạnh của cậu bây giờ thì đối với một hậu duệ của thần ( hàng thật ) thì chả khác nào gà con đối đầu với núi lửa hết.
Thôi nói sao thì nói cứ phải cứu họ trước đã. Kiểu gì cũng phải tránh khi chúng quay lại.
Yên bình thoát ra ngoài, Đình Phong tìm một chỗ an toàn để họ trú tạm còn bản thân thì đi kiếm một ít thảo dược để giúp họ trị thương.
Thật may chỗ trú ở trong rừng, hệ sinh thái lại phong phú. Đã thế còn có rất nhiều dược phẩm quý hiếm với công dụng tức thì chỉ là nó có rất nhiều, mọc um tùm như cỏ dại. Tại sao, dược liệu tốt như vậy mà chả có ai ngó ngàng nhỉ?
Gạt bỏ suy nghĩ, Đình Phong hái vội rồi quay lại chỗ trú.
Thấy Đình Phong bưng trên tay một đám " cỏ dại" ai nấy đều chớp chớp mắt. Ấy đừng nói họ không biết công dụng trị thương của cây cỏ nha.
- Cậu định luyện đan sao?
Một người lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặc. Đình Phong đang bận giã thuốc cũng phải ngừng lại mà ngạc nhiên
- Hả? Luyện đan?
Này này, đừng nói đây lại giống như trong mấy bộ manhua nha. Có cả thể loại luyện đan sao? Mà chả lẽ họ không biết cây cỏ là thần dược trị thương?
- Vâng, chả phải cây dùng để luyện đan tăng thuộc tính của sức mạnh, tu vi mà năng lực hay sao? Chuyên được các tinh thần sư và trực diện sư sử dụng sao? Chúng tôi ở đây toàn là dân thường với năng lực hạ đẳng như làm nông ... thì...
- Tinh thần sư? Trực diện sư?
- Họ là những người sử dụng sức mạnh để chiến đấu, tinh thần là phi sức mạnh và trực diện sư là sức mạnh cơ bắp. Tinh thần sư chiếm đa số trong xã hội, chiếm nhiều mặt như trị thương, làm phép, làm phù trú, tấn công vào tâm thức... Còn trực diện sư nói là sức mạnh cơ bắp nhưng đúng là chia là 2 bộ: Sức mạnh thể chất và sức mạnh nguyên tố. Bộ cậu không biết sao?
Đình Phong gật đầu nhưng đến lượt anh hỏi lại:
- Vậy chứ mọi người trị thương bằng cách nào?
- Chúng tôi thường đến tìm các tinh thần sư  để trị thương, nhưng đa phần họ chỉ có thể giúp vết thương ngưng chảy máu và làm bớt đau. Nếu mà muốn làm lành tức thì như liến vết thương...thì cơ thể chủ sẽ phải chịu nỗi đau tâm trí thay vì thể xác.
Ý là không trị tận gốc được hả? Đâu thể được chứ. Đã giã thuốc xong, Đình Phong đắp thuốc lên vết thương của cho mọi người, vết thương tức thì đều đỡ đau hẳn đã thế còn rất dễ chịu.
- Thật không thể tin được, cậu dùng phép gì thế? Chả phải cậu là một tên vô năng sao?
Ê, xúc phạm quá rồi nha.
- Đây là linh chi có khả năng kháng trùng và giảm đau tức thì, nghệ tây giúp lành sẹo, phong chi giúp cầm máu v.v... Hãy nhớ thực vật không chỉ tồn tài làm nhiên liệu luyện đan mà còn là cả kho tàng dược liệu trị thương.
Đó là nếu mấy cây này có công dụng như thế giới anh biết. Cơ mà giờ anh đã hiểu ra. Con người ở đây đã quá dựa vào sức mạnh của thần mà quên mở rộng kiến thức của mình về thế giới này.
Đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Trị thương đã xong, Đình Phong thậm chí còn được họ tôn là vị cứu tinh và nhà triết học thông thái. Mấy danh hiệu này không lạ nhưng nếu chỉ vì thế mà họ tôn anh lên thì quá xem thường anh rồi. Nếu họ biết khối kiến thức anh có thì họ còn tồn anh lên làm gì đây? Thần chắc?
Đình Phong phì cười với suy nghĩ đó mà không hay trên một cái cây cách đó 1 dặm. Một thiếu niên vẫn lặng lẽ quan sát anh và cũng dời đi lặng lẽ như cách hắn ở đó.
End Chương I

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Động Lang Thang - Blogger Templates - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -