Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017


- Hà!!
Đình Phong thở phào, cậu gom nốt con mồi cuối cùng vào túi. Mất tận nửa ngày cậu mới thành công bắt được 1 con hổ và 2 con lợn lòi to bằng cả 1 con trâu. Nói vậy mới biết, động vật ở đây toàn đột biến hay sao mà to dễ sợ. Tuy bắt được chúng thì khó khăn đấy nhưng đổi lại lợi ích của chúng đem lại cũng tăng gấp đôi so với động vật cậu từng biết.
Đình Phong khéo léo lột da con hổ làm áo choàng. Với khả năng vô hạn của bản thân anh chả khó để biến đống da thịt lởm chởm đấy thành áo choàng chất lượng. Cơ mà thời tiết lúc này còn hơi oi nên Đình Phong đành cất đi phòng khi trời trở lạnh thì lôi ra dùng. Còn lại đống thịt.
Đình Phong sắn tay áo lên cao, cười mỉm và bắt tay vào chế biến.
---
"Leng keng"
Cánh cửa vừa mở thì cái chuông bắc trên cửa đã kêu. Chủ quán quay sang nhìn vì khách nhân với nụ cười niềm nở. Nhưng ngay khi thấy bộ dạng của khách nụ cười liền tắt ngủm.
- Chào quý khách!
Trước mắt ông ta là một vị khách tuy có khuôn mặt có thể nói là đẹp đẽ nhưng bộ đồ và thiết bị, trang bị trên người thật quá " đơn giản " rồi. Một chiếc áo thun, đi kèm với cái mũ nối bằng chất liệu vải sờn, còn cái quần cộc đến đầu gối, thì bằng vải cứng? Không thể xác định giá trị vật phẩm thì cũng như chủ nhân của nó. 0 tu vi thì chính là phế vật.
Một tên phế vật thì vào quán tạp hóa của hắn làm gì?
- Tôi muốn mua một cái gian hàng đơn giản!
Chủ quán không giấu vẻ khinh bỉ, nhăn mặt hỏi:
- Gian hàng?
Đình Phong chớp chớp mắt. Phải chăng là anh nói không được rõ dàng? ( chứ tuyệt nhiên không tồn tại ý nghĩ vị chủ quán kia đang khinh rẻ vẻ ngoài của cậu)
- Đó là một cái bàn, một lò nướng, gia vị phụ gia,...
Đình Phong bắt đầu liệt kê từng cái một, cùng lúc đó chủ quán đã thừa dịp mà nhẩm giá thành từng món đồ:
- Tổng cộng là 38 suseng ( Đơn vị tiền, tương đương với 2,5 triệu VND )
- Hiện tôi chưa có tiền, nhưng đổi lại tôi có thể đưa cho ông món ăn hảo hạng có 1 không 2 trên thế giới này.
Chủ quán nheo mắt, cái gì? Thức ăn sao? Chả lẽ hắn nhìn ông chính là giống ăn mày hay sao? Một chủ cửa hàng lớn như ông, với số tiền ông có thì vung cái là sơn hào hải vị đầy bàn. Tuy vậy cũng chưa từng thưởng thức món ăn nào đáng 38 suseng cả. Đơn giản vì nó chả ngon đến mức đó.
- Xin lỗi chúng tôi khô...
Một mùi hương thơm thoang thoảng nơi cánh mũi. Chủ quán bị mùi hương đó làm cứng họng. Tâm trí bất giác bị tri phối bởi mùi hương quyến rũ đến nghẹt thở từ vật thể trên tay Đình Phong.
- Đó là...
Một đĩa thịt nướng lấp lánh với lớp bơ béo ngậy. Nước sốt màu đỏ sẫm tràn trề và thấm đến từng thớ thịt. Nhìn thôi đã muốn cắn một miếng chưa kể là mùi thơm của nó. Hơi nóng làm tỏa mùi mạnh hơn, thoáng chốc đã lan tỏa khắp phòng. Khiến những người xung quanh bao gồm cả nhân viên quán bất giác bị cuốn hút. Không hẹn mà cùng dồn mắt về một phía.
Đình Phong đưa đĩa lại gần mũi hít một hơi, nhắm mắt tận hưởng mùi hương ngọt ngào cùng gương mặt khiêu khích vị chủ quán. Nhưng xem chừng ông ta còn tỉnh lắm:
- Chỉ có vậy mà xứng với 38 suseng sao?
Đình Phong vẫn không chút bối dối, từ tốn lấy dao cắt miếng thịt. Miếng thịt bị cắt 1 đường ngọt sớt, dao mới chạm thịt nước sốt béo ngậy đã thấm qua miếng thịt rỉ ra ngoài. Chứng tỏ gia vị đã thấm rất nhuyền nhuyễn với miếng thịt. Chủ quán vô thức nuốt ực một cái. Đôi mắt vẫn dán chặt vào miếng thịt trước mặt.
Đình Phong đưa nĩa cho chủ quán. Ý muốn nói ông hãy thử một miếng. Đắn đo một lúc cuối cùng chủ quán vẫn không thể cưỡng lại khát vọng bấy giờ mà thử một miếng.
Thật không ngờ miếng thịt vừa vào miệng đã khiến chủ quán rùng mình một cái. Đôi mắt bừng sáng cùng cơ mặt bất thần giãn ra. Quá ngon! Quá hoàn hảo.
Thấy biểu hiện đó của người chủ, khách hàng khác cùng nhân viên quán không giấu nổi thèm thuồng. Cơ mà lại chả dám đến vì ... không được mời. Đành nuốt nước miếng mà nhìn.
Chủ quán khụ khụ vài tiếng, nhưng ngay khi đôi mắt vừa mở đã chiếu thẳng vào phần thịt còn lại. Đáp:
- Đó là gì vậy?
Đình Phong nhìn ông ta nói chuyện với miếng thịt mà miệng muốn sặc cười. Nhưng lại kìm nén qua tiếng ho khan.
- E hèm! Tôi gọi nó là Bít - tết hổ! Được làm tử hổ 2 nanh trong rừng.
Ngay khi nghe thấy nguyên liệu được sử dụng, ai nấy đều trưng ra bộ mặt ngạc nhiên hết sức, thậm trí chủ quán còn không quan tâm hình tượng trước mặt khách mà đập tay xuống bàn:
- Không thể nào. Loài hổ này nổi tiếng là có thịt hôi và đắng do ăn toàn động vật có độc tố mạnh. Dù không độc nhưng hương vị của chúng cũng đủ để giết người, sao cậu có thể...
Nói thật lúc đầu mới thử Đình Phong cũng bị hương vị này làm cho suýt đặt chân đến thiên đàng. Nhưng với một người tiếc của như anh. Không có gì là không thể, nếu anh đã thích thì nước cống cũng phải sạch trùng.
- Không quan trọng. Quan trọng là ông thấy món này đáng giá bao nhiêu?
50 suseng là ít ( khoảng 4 triệu). Nhưng sao ông có thể nói vậy được chứ.
- ... Không đủ, chỉ đáng 10 suseng ( khoảng gần 1 triệu). Muốn đủ ít nhất phải 3 đĩa nữa!
- Hể, rẻ vậy sao? Thật là tôi còn tưởng là hơn thế gấp nhiều lần chứ. Thôi đành vậy!
Đình Phong quay sang những người khác.
- Ai sẵn sàng mua nó với giá 38 suseng đây a?
Toàn bộ khách quan ban vửa bị cuốn hút với món bít- tết đã không ngại bỏ ra giá còn cao hơn thể để mua dù chỉ một miếng thịt. Hành động đó đã khiến chủ quán vì thèm mà phải tăng giá gấp. Đến mức bán lại cho anh toàn bộ thứ anh cần và còn trả anh thêm 40 suseng. Đúng là rất hời!
Đầy đủ đồ, Đình Phong chọn một địa điểm giữa trung tâm rồi thuê người hạ đồ xuống. Rồi bản thân tự mình xắp xếp gian hàng.
Nãy giờ mới để ý. Đi trên xe cậu chỉ thấy các quán tạp hóa chứ tuyệt nhiên không thấy một gian hàng hay cái chợ nào. Chắc cũng vì thế mà việc anh đang làm đặc biệt thu hút  sự chú ý. Một phần trong số đó còn là vì mấy khối thịt trên bàn đang tỏa ra mùi hương vô cùng khó chịu mà đến trẻ con cũng nhận ra đó là thịt loài thú nào. Hổ 2 nanh và lợn rừng ăn tạp. Dọn dẹp xong, Đình Phong nhìn lướt một vòng và lên tiếng. Lớn giọng nhất có thể:
- Bán thức ăn!  Một đĩa 20 suseng ( gần 2 triệu ). Giới hạn 50  đĩa mại vô mại vô!
Trước cả khi anh thông báo, nhìn cái đống nguyên liệu là đã chả có ai dám động chứ chưa kể nghe xong giá thành là chả còn ai thèm ủng hộ, dù có cho chắc họ cũng hất đi. Thấy biểu cảm này Đình Phong chả lấy gì làm ngạc nhiên. Với đống thịt có mùi như xác thối này thì đúng là quá sức. Thôi thì cứ chế biến trước đã.
Thấy anh bắt đầu lục đụng chế biến vài người vì tò mò cũng dừng lại theo dõi cách đó khoảng 30 bước nhảy lớn... 15 phút sau, mùi hôi thối gần như biến mất thay vào đó lại là mùi thơm của thịt nướng béo ngậy. Thấy miếng thịt trên chảosôi sục kêu lên những tiếng lốp đốp giòn tai nhiều người không kiếm chế được mà lại gần. Ngay khi một đĩa thịt được hoàn thành và đặt lên bàn. Số người bu lại xem đã lên đến 30 người. Vây thành một vòng lớn. Nhưng vẫn chả có động tĩnh gì. Vì bất cứ ai trong số này cũng từng nghe kể về hương vị " thấy thiên đường" của các loại thú này. Dù là vẻ bề ngoài hào nhoáng thật đấy nhưng vị thì chưa chắc...
Thấy vậy, Đình Phong đành lên tiếng.
- Vì là mở hàng nên nó sẽ có giá 5 suse ( khoảng 250k ). Nên nhớ chỉ có đĩa đầu tiên thôi a!
Nghe cái giá đó cũng có thể nói là một cái giá rất ngọt... nhưng liệu có đáng để mình liều?
Chợt một vị khách sông xáo đi vào. Dáng vẻ cơ bắp nhìn có vẻ là một người lạc quan. Hớn hở bị vẻ ngoài của món ăn làm thu hút. Chỉ là ông không thấy được ánh mắt thương hại từ mọi người xung quanh.
Khách quan chả cần dùng dao mà gắp hẳn miếng thịt nhét vào mồm trước con mắt trợn tròn của những người còn lại.
Ai nấy đều trông chờ vào phản ửng của người này. Chợt ông ta hét lên một tiếng. Nghe xong ai cũng lắc đầu vì nghĩ cuối cùng thịt hôi vẫn hoàn thịt hôi nhưng khi nghe câu nói tiếp theo của vị khách này ai nấy đều thay đổi thái độ.
- Tôi sẵn sàng trả cho anh 50 suseng, làm ơn bán cho tôi một đĩa nữa!
- Rất hân hạnh! Nhưng như ban đầu đã nói, đĩa thứ 2 vẫn sẽ giá 20 suseng thôi a!
Đĩa nữa được đặt lên bàn, vị khách vui vẻ ngấu nghiến đĩa thịt. Biểu cảm như ăn thế nào cũng không đủ. Một người khác thấy vậy cũng đánh bạo mua thử, và phản ứng thậm chí còn hơn cả người kia. Khiến mọi người xung quanh cũng tò mò mà lao vào mua. Kết quả ai ăn đều bị món ăn làm cho hút hồn. Như thuốc phiện mà ăn nấy ăn nể.
 Chỉ là thức ăn có hạn, 45 đĩa chỉ thoáng chốc đã sạch. 5 đĩa còn lại, người ta không ngại mà đem ra đấu giá với nhau. 50 đĩa được ngốn sạch. Đình Phong nhìn số tiền trong tay mà miệng không khép lại được. Một vị khách thấy còn thèm mà lên tiếng, lôi trong kho một khối thịt lớn và nói:
- Đây là thịt hươu 7 màu. Là loại thịt quý có giá ngàn vàng nhưng vì thịt nó rất khó chế biến nên tôi chưa tìm được ai làm cả. Liệu cậu có thế?
Đình Phong nhìn miếng thịt. Cười:
- Vì hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nên được thôi. Nhưng nếu thành công thì ông sẽ phải trả cho tôi một cái giá thật đáng đấy!
Và đúng như yêu cầu, Đình Phong không những chế biến được mà còn khiến nó thành một món hảo hạng trước giờ chưa ai làm và đạt được cảnh giới này. Thấy được sự tài năng của cậu, khách hàng khác không ngại đem nguyên liệu ra nhưng Đình Phong từ chối vì đã đến lúc anh phải giải tán, hẹn gặp lại vào ngày mai.
Ngay mai vừa mới đến Đình Phong đã căng mắt vì khung cảnh tấp nập trước mắt. Thay vì dòng người qua lại, hàng chục gian hàng đã mọc lên. Khiến nơi này bất đắc dĩ trở thành nơi buôn bán. Cười méo mó, Đình Phong chỉ là không ngờ bản thân lại là người tiên phong cho việc bán bằng gian hàng như thế này. Thấy Đình Phong, mọi vị khách ngày hôm qua đến những người vì được nghe tin cũng sấn lại, trên tay là vô vàn loại nguyên liệu từ quý hiếm đến phổ biến. Đình Phong đành gấp rút đến chỗ hôm qua mình đã đóng cột, nhưng thật không ngờ cũng đã bị kẻ khác cướp. Vì không muốn gây lộn xộn nên cậu đành tìm chỗ khác. Những vị khách thấy cậu đi đâu cũng lon ton đi theo.
Bất giác chỉ là Đình Phong không giấu nổi buồn cười mà cười thầm trong bụng với hành động hết sức đáng yêu của họ. Sau 5 phút Đình Phong cũng tìm được cho mình một chỗ khá thoáng đãng. Nhiều người sấn lại giúp anh dựng hàng đến rút gọn thời gian.
Lại một buổi bán hàng trôi qua. Đình Phong ôm bali tiền mà lòng vui phơi phới.
- Xin lỗi, Hoàng Thượng có lệnh, mời cậu đi theo chúng tôi vào thượng triều.
Chỉ là không ngờ bản thân vô cớ đã bị giải đi...

Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Động Lang Thang - Blogger Templates - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -